CHỜ ĐỢI…
Tự nhủ lòng mình từ giờ đến Tết sẽ không viết bài nữa, bởi mình cũng đã viết nhiều, đăng nhiều. Bây giờ mà viết nữa hóa ra mình thành người tham,vô duyên. Dưng mà khi đọc bài thơ của LTMP , LTTT (Toàn họ L - khủng khiếp thật, Lại đến Lã) lại thấy ko cầm lòng được , thôi thì mình tham một lần nữa, vô duyên một lần nữa chắc cũng chẳng sao, vì thương cảm sự chờ đợi của cô gái hay của các tác giả trong những bài thơ. Sự chờ đợi ấy làm mỗ tôi nhớ đến bài thơ vốn yêu thích: Hai sắc hoa Tigôn của T.T.Kh :“Tôi chờ người đến với yêu thương”. Chắc hẳn trong đời ai cũng ít nhất một lần chờ đợi ai đó và được ai đó chờ đợi ít nhất một lần…
Điểm danh một chút thì không biết 2 cô Lại đến Lã này chờ ai đây, quả là “ một câu hỏi lớn không lời đáp”. Mỗ tôi xin thử điều tra , chỉ dám khoanh vùng trong phạm vi 12A thôi đã thấy đấng nam nhi nào cũng đáng mặt “nghi ngờ”-tất nhiên trừ mình ra (AQ mà), trong khi đó chỉ một số anh dám lên tiếng trên Blog. Vậy thử hỏi,còn những anh khác thì sao? Chắc cũng nghĩ rằng 2 cô trừ mình ra, thế là trùm chăn đi…ngủ mặc thiên hạ …uýnh nhau, nhưng trong lòng lại tự nhủ: Ừ nhỉ! Hay có mình trong đó…
Thực lòng, khi thấy 2 cô chờ đợi ai đó mỗ tôi cũng thấy chạnh lòng. Đúng là “người ăn không hết, kẻ lần ko ra”, ko biết thằng cha nào dở người đến vậy, ai lại để các người đẹp chờ đợi lâu thế. Phải tay mình thì…chết với mình ( mạnh miệng một chút).
Thế mới thấy sự chờ đợi có nỗi khổ nhưng được chờ đợi cũng có nỗi khổ riêng của nó. Mỗ tôi cũng mạnh dạn thay mặt một số anh em, một số đấng nam nhi diễm phúc và không diễm phúc nói lên tiếng nói của chúng mình (cũng khổ lắm đấy)
Xin tặng 2 cô Lại đến Lã và tặng các chị, các cô, các em, và có thể là… các cháu (nếu được pháp luật cho phép)-Nỗi khổ 4 mùa
KHÔNG ĐỀ
Tiết Xuân giá lạnh buồn hiu hắt
Ngẫm đọc thơ em thấy chạnh lòng
Mưa bay chấm nhỏ rơi từng hạt
Thấm lạnh bờ vai, ướt má hồng
Hạ về rát nắng ánh chiều hôm
Ngóng đò se sắt kẻ sang sông
Nếu biết ngày xưa em vẫn đợi…
Chắc hẳn là tôi bớt nặng lòng…
Thu sang vàng vọt gió heo may
Men tình réo rắt chẳng người say
Em đi lặng lẽ buồn nơi ấy
Gói trọn yêu thương những tháng ngày
Nhớ ai lạnh lẽo đêm Đông vắng
Hao gầy trăng khuyết bóng người xưa
Hỏi lòng, khi ấy sao im lặng?
Bốn mùa, vẫn nhớ tháng ngày qua.
Viết đến đây, mỗ tôi bỗng thở dài….có ai chờ đợi mình ko nhỉ? Nhớ câu thơ của Thuận Hữu : “Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ”. Ồ, té ra mình cũng có à! Nhưng mà bác ấy lại ko nói rõ “thời” nào. Vậy thì mình cứ cho là 3 thời đi (nhớ mang máng khi học ngoại ngữ có 3 thì. Ừ mà thời hay thì cũng rứa)
Biết mình có thì phải nhớ, mà đã nhớ thì lại chờ đợi, chờ đợi rồi lại…nhớ…rồi chờ đợi…nhớ…
Ôi, lại rơi vào kiếp luân hồi rồi. Đúng thật, “đời là bể khổ”…! Biết thế này nương nhờ cửa Phật từ sớm…
SG4.
4 nhận xét:
SG4 ơi!
ĐỢI để đọc bài mới trên blog cũng là ĐỢI
ĐỢI để thứ sáu tới đến Đèn lồng đỏ cũng là ĐỢI
ĐỢI đến TẾT gặp mặt cũng là ĐỢI
Dưng mà
ĐỢI còn có kết quả!
Còn có những điều cứ ĐỢI hoài ĐỢI mãi mà cứ vô vọng cơ...khổ thế đấy!
ltmp
Xuân lạnh buồn thiu vì vắng anh
Đọc thơ em khó nhỏ lệ lòng
Chấm nhỏ mưa bay vì Xuân đấy
Má hồng em ướt bởi đợi anh!
ltmp
Nghe SG than không ra HN ngày mai được mà thương những bạn đang chờ đợi được gặp SG. Khối người thất vọng đây!
Xin kí tên: Hà.
Đăng nhận xét