Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

CHÚC MỪNG NGÀY QUỐC TẾ THIẾU NHI 1-06-2012

Nh©n ngµy Quèc tÕ thiÕu nhi 01 – 06 – 2012 :                            
Thân thương gửi tới tất cả các em bé trong các gia đình 12A lời chúc :

Søc khoÎ - Hay ¨n mau lín – Ch¨m ngoan - Häc giái!


Gửi tặng tất cả các bé câu chuyện cổ tích về người Cha, người Mẹ - để mỗi chúng ta dù đi đâu, làm gì đều hướng về tổ ấm của mình & trân trọng hơn giá trị của Gia đình , Nơi đó có Cha, có Mẹ, có các Bé.


Cæ tÝch vÒ Ng­êi Cha
    
Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.

Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành”.

Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc. “Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”. “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp.

Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.

Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra”

Ngày xưa, phải rồi, chuyện cổ tích thì luôn bắt đầu từ "ngày xưa" mà. Ngày ấy, ở tít trên trời cao, Thượng Đế đã tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian này.
            Thượng Đế đã miệt mài làm việc suốt nhiều ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:
- Thượng Đế ơi, tôi thấy ngài mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này rồi! Tại sao cần sự kì công đến vậy?
Thượng Đế đáp lời:
- Ngươi thấy đấy, đây là một tạo vật cực kì phức tạp và vô cùng bền bỉ, nhưng lại không phải là đồ gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lọc và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc.Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi viết thương, từ viết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này 6 đôi tay.
Vị thần ngạc nhiên:
- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

                                      
  
Thượng Đế tư lự:
-  Thế còn ít dấy. Nếu ban cho tạo vật này 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.
-  Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây- vị thần bối rối.
Thượng Đế gật đầu thở dài:
-   Đành vậy! Đây là tạo vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta muốn dành sự ưu ái cho nó. Ta gọi đó là “ Người Mẹ”. Người Mẹ có một dôi mắt trong tim nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được Đôi mắt thứ ba nằm trên trán đẻ nhìn thấu suy nghĩ của những đứa con. Và đôi mắt này nhìn âu yếm những đứa con đó khiến chúng biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.
          

Vị thần liền chạm vào tạo vật mà Thượng Đế đang bỏ công ra cho đời và kêu lên :
- Ôi! Người Mẹ thật mềm mại!
Thượng Đế mỉm cười:
- Vậy là ngươi chưa biết hết rồi. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng những công việc mà Người Mẹ phải hoàn tất trong cuộc đời đâu.         
                                 
Vị thần dường như phát hiện ra điều gì bèn đưa tay sờ lên má Người Mẹ đang được Thượng Đế tạo ra:
-  Ồ, Thượng Đế ơi, hình như ngài để rớt cái gì ở đây này!
-  Không phải làm rớt. Mà đó chính là những viên ngọc quý ta muốn tặng Người Mẹ - Thượng Đế trả lời
-  Những viên ngọc trên má ư? – vị thần ngạc nhiên
                                    


-  Phải rồi, đó là những viên ngọc trong nhất, đẹp nhất trên đời. Đó là nước mắt của Người Mẹ. Những giọt nước mắt bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào về những điều mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua – Thượng Đế trìu mến nói – và thực sự, đó là những viên ngọc từ trái tim Người Mẹ.

(Sưu tầm bài và ảnh - LTMP)
Read more!

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Hoa Mộc Miên

Hoa Mộc miên là nghệ danh của hoa Gạo - hoa Pơ lang, giống như Lý Nhã Kỳ với Trần thị thanh Nhàn vậy. Rõ ràng các cụ mình ngày xưa đã dọn đường cho giới sâu-bít hành nghề nhưng ở một đẳng cấp khác hẳn (đại khái như đội bóng đá 12A vs phần còn lại của khóa…hehe).

Hoa này gắn với một truyền thuyết lâm ly bi đát về một chuyện tình dang dở của một cặp trai gái yêu nhau. Mộc miên là tên nàng trinh nữ ấy, một cái tên nghe thôi đã muốn yêu muốn chết (người Sai-gòon thường bảo: dễ thương như anh Kim Cương!) 

Tháng tư giỗ Ngoại. Trong cơn say bất chợt, để mặc cho dòng cảm xúc đưa đẩy, mình lần mò về quê. Quê gốc hẳn hoi, xóm 5 xã Hải phú, nơi cắt rốn và gắn bó cả mười mấy năm tuổi thơ. Quá khứ như ùa về giữa những gốc Gạo đang mùa trổ bông đỏ rực cả góc trời.

Cây gạo này ngay góc trường Hải phú và trường B, khoảng 3 người ôm
Bao năm đi học qua gốc cây này, chắc phải trên 60 tuổi.

Read more!
lop12ahaihauk30.blogspot.com