Em cứ chạy mải miết chẳng kịp nhìn
Con đường đi qua gập gềnh - khúc khuỷ?
Chỉ đôi chân bỏng phồng và chai cứng
Vẫn bên mình chia sẻ những buồn vui
Chỉ hàng cây lao vun vút hai bên
Dải phân cách giữa đường muôn màu sắc
Cứ âm thầm lặng lẽ sánh cùng em
Mải miết chạy bỏ hết lại sau lưng
Bao buồn vui có lúc nào nhìn lại
Màu đèn đỏ chợt làm em thức tỉnh
Quyết đường đi phải trái tiến hay lùi
Bao dự định cứ âm thầm phía trước
Rồi đèn xanh thúc giục đẩy em đi
Thôi đi thẳng vì còn đường nào nhỉ
Phía trước cần em tiến bước chẳng lùi!
(Ảnh sưu tầm trên mạng)
(Một góc nhìn khác chia sẻ cùng các bạn!
Chúc các bạn ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ!)
HN 11/11/2011
LTMP
4 nhận xét:
Trong cuộc sống đôi khi cũng cần những lúc đèn đỏ, để ta có thời gian quyết định cho một lựa chọn : Thẳng, phải ,trái, hay... quay lại.
Đúng là cuộc sống thật hối hả, luôn tiến về phía trước nhiều khi chẳng có thời gian để nhìn lại những gì đã qua.
Hà.
Đèn đỏ phải dừng lại và đèn xanh đi tiếp là đúng rồi. Nếu gặp đèn đỏ hoặc đèn xanh thì quyết định quá dễ, theo tôi ngại nhất là gặp đền VÀNG. Đi thì sợ Công an phạt, dừng thì tiếc vì cứ đi vừa nhanh vừa chắc cũng không sao! Để quyết định được đi hay dừng trong khi thời gian của đèn VÀNG rất ngắn quả thực không đơn giản. Ngày trước khi nói về chuyện ngập ngừng không quyết định (chẳng hạn như cô gái ngập ngừng quyết định anh này hay anh kia) thì người ta thường nói là "Lập lờ con cá vàng" nhưng có lẽ ngày nay "Ngập ngừng đèn Vàng" có lẽ hợp thời hơn!!!!!!!!!!???????
Xin mạn phép bình loạn nội dung không liên quan đến thơ của tác giả.
Bây giờ ở các ngã tư còn rất ít đèn vàng.
Đăng nhận xét