Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Giáo dục: Xin cho tôi nói thẳng

Đôi lời phi lộ:
Nhân dịp năm học mới bắt đầu, chúc các thầy cô giáo, đặc biệt là thành viên trong lớp 12A chúng ta và khóa chúng ta :Thành công, Sức khỏe và Hạnh phúc!
Mình xin phép và xin lỗi khi đăng bài này trên Blog NNC thân yêu của chúng ta. 
Xin phép bởi vì mình tôn trọng nội quy của Blog NNC. 
Xin lỗi bởi vì hai lý do:
-thứ nhất: Bài này của Giáo sư Hoàng Tụy được đăng tải trên mạng đã gần 02 năm.
-thứ hai: Mình là người "ngoại đạo", không dám "múa rìu qua mắt thợ". Và mình xin trích câu này ở trong bài: "Thiết nghĩ chỉ những ai điếc không sợ súng hoặc quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay".




Hoàng Tụy  là một giáo sư, nhà toán học tiêu biểu của Việt Nam. Cùng với Giáo sư Lê Văn Thiêm, ông là một trong hai người tiên phong trong việc xây dựng ngành Toán học của Việt Nam.
Không chỉ là một nhà Toán học, Hoàng Tụy cũng có nhiều đóng góp cho giáo dục Việt Nam.
 (Theo Wikipedia)

Giáo dục:
Xin cho tôi nói thẳng
Hoàng Tụy


1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém.

Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.

Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tich cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ … 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
Sự sa sút của giáo dục có nguyên nhân khách quan: do đất nước nghèo, đầu tư không đủ, do trình độ non yếu của thầy cô giáo, do ý thức người dân lạc hậu, do phụ huynh cũng là “đồng tác giả” của nhiều sai lầm yếu kém của giáo dục, v.v. Đương nhiên tất cả những nguyên nhân này đều đúng. Song muốn lay chuyển tình hình phải thừa nhận nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân của mọi nguyên nhân, đó là lãnh đạo, quản lý bất cập, bất cập cả tâm lẫn tầm và từ trên xuống dưới.
Giáo dục phổ thông đã thế, giáo dục đại học, cao đẳng còn nhiều chuyện ly kỳ hơn: khắp nước, kể cả đại học quốc gia, tràn lan và bát nháo “đào tạo liên kết”, môn học một học kỳ chỉ cần 3-4 ngày xong hết cả học và thi, nên ai cũng học được, trường trung cấp cũng đào tạo thạc sĩ là chuyện hi hữu trên thế giới. Hóa ra ta hiểu đại chúng hóa, thị trường hóa đại học là thế. Chẳng lạ gì chỉ trong vài năm đã xuất hiện hàng mấy trăm đại học mới, lại sắp có cả Văn miếu hiện đại xây dựng trên 25 ha đất cho đủ chỗ vinh danh hết tiến sĩ thời nay. Lạ nhất là đề án tiến sĩ hóa, thạc sĩ hóa 100% cán bộ công chức của Thủ đô để “đột phá tư duy lãnh đạo” (may mà kế hoạch này đã tạm rút lại sau khi bị phản đối kịch liệt). Cái não trạng sính bằng cấp và thói hư học thâm căn cố đế bị lợi dụng triệt để, biến kinh doanh chữ nghĩa thành một nghề phát đạt chưa từng thấy: trường công chiêu sinh “ngoài ngân sách” một số lượng lớn sinh viên với học phí gấp mấy lần bình thường, rồi nay mai theo xu hướng đó sẽ tiến lên cổ phần hóa theo chiến lược đổi mới đại học của Bộ GD-ĐT; trường tư được tự do chạy theo lợi nhuận, bất kể chất lượng nào chỉ cần trưng biển “đại học quốc tế …” tha hồ đặt ra những khoản thu kỳ dị bóc lột người học. Gần 4 trăm đại học chỉ mới thỏa mãn được chưa đến 20% yêu cầu, trong lúc đó trường nghề tuy rất it vẫn sống ngắc ngoải vì ai cũng chỉ muốn làm thầy, hoặc làm công bộc của dân, không ai thich làm thợ. Có nơi như ở Dung Quất nhà máy cần rất nhiều thợ hàn, mở lớp đào tạo được một khóa 160 người đã đóng cửa, dù đời sống người dân địa phương vẫn rất lam lũ do không có nghề sau khi nhường đất xây dựng khu công nghiệp.
Các quan chức giáo dục bảo những hiện tượng không hay chỉ là riêng lẻ, và để cho công bằng phải nhắc đến biết bao gương tốt hàng ngày vẫn âm thầm diễn ra. Đúng thế thật, song tiếc thay điều đó chỉ càng nói lên khoảng cách lớn giữa tiềm năng với thực tế -- một khoảng cách không thể chấp nhận được mà nguyên nhân, như Chính Phủ đã chỉ rõ gần đây, là do quản lý bất cập. Có nghĩa sự sa sút của giáo dục không thể đổ cho khách quan, do đất nước nghèo, đầu tư không đủ, do trình độ non yếu của thầy cô giáo, do ý thức người dân lạc hậu, do phụ huynh cũng là “đồng tác giả” của nhiều sai lầm yếu kém của giáo dục, v.v. Đương nhiên tất cả những nguyên nhân này đều đúng. Song muốn lay chuyển tình hình phải thừa nhận nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân của mọi nguyên nhân, đó là lãnh đạo, quản lý bất cập, bất cập cả tâm lẫn tầm và từ trên xuống dưới.
 

2. Cần cải cách có hệ thống, chứ không phải đổi mới vụn vặt

Nói cho đúng, thực trạng giáo dục như thế nào đã rõ như ban ngày, chẳng qua chúng ta mê ngủ nên chưa thấy, hoặc có thấy nhưng vì những ràng buộc, áp lực nào đó nên cứ phải bịt mắt, giả mê để tự dối mình, dối người khác và yên vị.

Giờ là lúc cần trung thực nhìn thẳng vào sự thật. Đó là lương tâm, là trách nhiệm chẳng những đối với xã hội hiện tại mà còn đối với lịch sử, đối với nhiều thế hệ mai sau. Những ai thường hô hào học sinh trung thực xin trước hết hãy tỏ rõ sự trung thực ở đây, trong việc này.
Xin cảnh báo: tình hình giáo dục hiện nay cũng tương tự như tình hình kinh tế xã hội của đất nước giữa những năm 80 thế kỷ trước. Thử tưởng tượng lúc đó nếu chúng ta cứ một mực nhắm mắt trước thực tế đời sống bi đát của người dân mà không đổi mới thì đất nước có tồn tại được đến ngày nay không ? Rõ ràng chỉ nhờ nhìn thẳng vào khủng hoảng kinh tế xã hội chúng ta mới thấy được giải pháp, mới có đầy đủ quyết tâm thoát ra bế tắc, cứu đất nước khỏi sự sụp đổ.
Thật đáng tiếc ngành giáo dục chưa học được bao nhiêu bài học đắt giá đó. Hai mươi năm qua, hết đời bộ trưởng này đến đời bộ trưởng khác vẫn tiếp tục ca cái điệp khúc “thành tựu giáo dục là vĩ đại, bên cạnh đó còn nhiều bất cập”. Căn nhà giáo dục đã cũ nát thảm hại nhưng cứ loay hoay nay cơi nới chỗ này, mai sửa chữa chỗ kia, rốt cuộc thành ra căn nhà dị dạng chẳng ai muốn ở. Gia đình nào có khả năng đều tìm cách gửi con em ra nước ngoài để chạy trốn giáo dục trong nước. Chẳng thế mà có người nói vui nhưng thật cay đắng: nên có luật cấm quan chức cấp cao gửi con em du học nước ngoài thì may ra giáo dục mới có cơ hội được chấn hưng.
Điều rất lạ là các nghị quyết của Đại Hội Đảng và các Hội Nghị TƯ 3,7,9 đều đòi hỏi phải tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội, nhưng những vị nhận lĩnh trách nhiệm trực tiếp thì lại chẳng hề quan tâm thực hiện các nghị quyết ấy, thậm chí còn nói ngược lại. Chiến lược giáo dục dự thảo đến lần thứ 15 vẫn chỉ thấy lặp lại những quan niệm, tư duy cũ rích, tuy ngôn từ và số liệu có thay đổi cho hợp thời trang (như từ “đổi mới” xuất hiện với tần số kỷ lục). Bên cạnh đó, có những mục tiêu nghe thật hoành tráng, nào là từ nay đến 2020 (tức trong 11 năm tới) đào tạo 20000 tiến sĩ, xây dựng 4 trường đại học đẳng cấp quốc tế, 1 trường vào tốp 200 thế giới, v.v…. Song người dân vẫn phân vân: 3 năm qua ta đã làm được gì mà có thể đặt kỳ vọng cao như thế cho 11 năm tới ? hay là ta đang mơ mộng thiếu thực tế, thiếu trách nhiệm, và căn bệnh thành tích từ ngoài da đã đi vào xương tủy?
Những “đổi mới” trong các đề án công tác của ngành giáo dục, giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng nhiều lần đỏi hỏi phải thực hiện những biến đổi có tính cách mạng để chấn hưng giáo dục. Trong một bài viết đăng trên báo “Tiền Phong” số 25 ngày 18-6-2006, cố GS Lê Văn Giạng, một cựu lãnh đạo có uy tín của ngành đại học, cũng đã phát biểu: “Đã đến lúc phải chuẩn bị tiến hành một cuộc cải cách giáo dục thực sự nghiêm túc và thực sự khoa học để ra khỏi tình hình khủng hoảng triền miên của giáo dục 20 năm vừa rồi, để bước vào thời kỳ chấn hưng giáo dục như Nghị quyết của Đại Hội Đảng X vừa yêu cầu” . Đó là chưa kể nhiều kiến nghị tương tự của nhiều bậc thức giả trong nước và Việt kiêu, đặc biệt bản điều trần của 24 trí thức năm 2004 và bản kiến nghị đầu năm 2009 của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS (nay đã giải thể). Thiết nghĩ chỉ những ai điếc không sợ súng hoặc quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay.
Có ý kiến biện bạch rằng hàng loạt cải tiến, đổi mới lớn nhỏ mà ngành giáo dục đang thực hiện cũng là cải cách. Phải công nhận hai chữ “đổi mới” nhan nhản trong hầu hết các đề án công tác của ngành giáo dục, nào là đổi mới nội dung, phương pháp và quy trình đào tạo, đổi mới cơ chế quản lý, đổi mới cơ chế tài chính, đổi mới phương thức triển khai hoạt động khoa học công nghệ, v.v. Chỉ có điều đổi mới thế nào thì chẳng ai giải thich nổi, chẳng ai biết rõ, cho nên cứ đổi mới tùy hứng, tùy tiện, tùy nghi, theo kiểu đầu Ngô mình Sở. Vả chăng cần thấy rằng cái cày chìa vôi dù có cải tiến giỏi đến đâu vẫn không thể biến thành cái máy cày hiện đại được; căn nhà tập thể thời bao cấp dù sửa chữa tân tạo hết mức vẫn không thể thành một chung cư tiện nghi hiện đại. Những “đổi mới” như thế kia giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.

3. Giáo dục không phải là phòng thí nghiệm, càng không thể là nơi để học việc lãnh đạo.

Từ lâu ngành giáo dục đã có thói quen xem học sinh như những con chuột bạch để làm thí nghiệm thoải mái, mà điển hình là mười mấy năm liền thí nghiệm các chương trình phân ban trung học phổ thông. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại không biết bao nhiêu lần, tốn kém bạc tỉ và không tính được hết thiệt hại cho các thế hệ học sinh nạn nhân thí nghiệm. Rất khó hiểu tại sao lợi ích của học sinh bị xem thường đến vậy. Thử nghĩ có hãng hàng không nào dám mạo hiểm đưa máy bay mới ra chỉ để thí điểm xem chở khách có an toàn không? Vậy tại sao Bộ GD-ĐT có quyền thực hiện thí điểm các chương trình phân ban cho hàng nghìn, thậm chí hàng vạn học sinh trong cả hơn chục năm trời ? Mỗi lần thí điểm đều kết luận chưa thành công, kết quả chưa tốt, thế mà người ta vẫn vô tư tiếp tục thí điểm.

Quan điểm coi thường lợi ích của xã hội thể hiện trong nhiều chủ trương giáo dục mà nếu mô tả là “ngoan cố” có lẽ cũng không sai lắm. Về hàng loạt vấn đề quan trọng như quy chế công nhận, bổ nhiệm GS, PGS, quy chế tổ chức Hội Đồng Giáo Dục Quốc Gia, chuyện biên soạn, xuât bản và phát hành sách giáo khoa, chuyện thi cử, đào tạo Tiến Sĩ, Thạc Sĩ, v.v… đã có biết bao đề xuất hợp lý bị bỏ ngoài tai, phải chờ đợi đến cả chục năm trời hay hơn mới được nghiên cứu để tiếp thu. Có người khen Bộ GD-ĐT “trơ như đá, vững như đồng”, nhưng dù bậc trí lự cao siêu cũng không thể luôn luôn sáng suốt. Huống chi, nhìn vào bảng chi tiêu của ngành giáo dục thấy quá nhiều khoản chi lớn để “nâng cấp năng lực quản lý”, cử cán bộ đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở các nước, chứng tỏ điều ngược lại có lẽ đúng hơn.
Như đã nói trên, nguyên nhân sa sút của giáo dục là quản lý yếu kém, song cần nói cụ thể hơn là quản lý yếu kém như thế nào. Trong chiến tranh chống Pháp rồi chống Mỹ, giữa muôn vàn khó khăn, giáo dục nói chung và đại học nói riêng vẫn phát triển tốt là nhờ có được những vị tư lệnh hiểu biết sâu sắc giáo dục, có tầm nhìn xa, có uy tín cao trong ngành về cả đức độ và tài năng. Sau này chúng ta thường xuyên gặp khó khăn cũng chính là vì tâm và tầm của cơ quan quản lý giáo dục. Nếu xem giáo dục là quốc sách hàng đầu thì phải hết sức coi trọng nhiệm vụ lãnh đạo giáo dục. Người được giao phó nhiệm vụ này chẳng những phải hiểu biết sâu sắc giáo dục hiện đại mà còn phải có điều kiện tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ ấy. Không thể xem giáo dục là nơi học việc lãnh đạo, không thể giao những nhiệm vụ quan trọng trong quản lý giáo dục cho những người chưa biết việc, chưa thạo việc. Còn nếu ai chưa thạo việc, chưa biết việc thì hãy để họ học việc thành thạo rồi hãy giao việc.
Đáng lo là ở nước ta có quá nhiều vị được giao nhiệm vụ rồi mới học việc, có khi học việc chưa xong chỗ này đã chuyển sang học việc chỗ khác quan trọng hơn, rốt cuộc biến mỗi ngành công tác thành một phòng thí nghiệm đồ sộ, một nơi thực tập, học việc cực kỳ tốn kém cho xã hội.
Có những câu hỏi thật khó trả lời: tại sao sau ba mươi năm mà các quy chế đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, hay công nhận, bổ nhiệm GS, PGS của ta vẫn còn nhiều điểm ấu trĩ so với ngay cả một số nước trong khu vực ? Tại sao nhiều quy định sai lầm đến buồn cười trong các quy chế ấy vẫn tồn tại dai dẳng thời gian dài trước đây và có nhiều cái tồn tại mãi đến tận hôm nay ? Có người bảo rằng ta không thể máy móc sao chép cách làm của nước ngoài cho nên phải sáng tác cách làm riêng phù hợp với điều kiện của ta. Nghe rất có lý, nhưng phải xét hậu quả thực tế là với cách quản lý ấy ta đã đào tạo ra hàng ngàn tiến sĩ giấy và xây dựng được một đội ngũ PGS, GS với trình độ, chất lượng ra sao ai cũng biết. Ngay gần đây tôi được biết chúng ta có cả những cơ sở đào tạo tiến sĩ về quản lý giáo dục. Cái tin ấy thật sự làm tôi ngỡ ngàng: rồi đây số tiến sĩ ấy đương nhiên sẽ đóng góp vào con số 20000 tiến sĩ ta dự định đào tạo trong 11 năm tới.
Trong giáo dục, khoa học có những vấn đề mà tranh luận cả ngày cũng không kết luận nổi, nếu vốn hiểu biết và vốn văn hóa phổ quát quá khác nhau. Cho nên cần, rất cần chờ đợi và lắng nghe nhau, song trước hết phải được thẳng thắn trao đổi ý kiến.

GS Hoàng Tụy


1.Ghi chú của trang viet-studies.info:   Đây là bản gốc của GS Hoàng Tụy mà chính Tia Sáng cũng đã bỏ một số câu khi đăng (ngày 5-10-09).  Những đoạn bị lược bỏ là những đoạn tô màu vàng dưới đây.
Báo Tuần Việt Nam (ngày 8-10-09) có đăng lại bản của Tia Sáng, với tựa đề  Giáo sư Hoàng Tụy: Giáo dục không thể đổi mới vụn vặt, tuy nhiên, hôm nay (30-10-09) soát lại thì thấy Tuần Việt Nam bỏ phần 1 ("Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém"), và tất nhiên cũng không có những câu tô màu vàng.
2. Mấy dòng màu xanh in nghiêng là do mình tự "biên tập ". 
3. Nguồn:
http://www.viet-studies.info/HoangTuy_XinNoiThang.htm

10 nhận xét:

Ngôi nhà chung 12A nói...

         "Giáo dục là quốc sách hàng đầu" chủ trương này luôn phù hợp với mọi quốc gia, mọi thời đại.
          Tuy nhiên,.. Ví như gia đình tôi  với mong muốn một gia đình hạnh phúc cảm thấy cái gì cũng  cần phải làm, cái gì cũng đặt lên hàng đầu đôi khi lại phải đầu hàng.
           P/s: Nhân dịp này, một lần nữa xin chúc các thầy cô giáo đặc biệt là các thầy cô giáo trong NNC ( Thầy Sinh,Uyên, Hồng, Thanh, Thu, Hà, Diễm, Oanh, Nhàn, Duyên, Lụa và có lẽ cả Phượng và tương lai là Phong và nhiều hơn nữa ...  12/51  )  luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, thành đạt. Đóng góp  nhiều cho sự nghiệp giáo dục!
              Chúc Kế cùng gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc!
               Mong Kế có thời gian để ra sân bóng với bọn mình nhé.
DQT.

Ngôi nhà chung 12A nói...

@ Kế: Trung thu này Kế đã có chương trình gì chưa?

t.thienke nói...

@Trung:
Cảm ơn Trung! Mình đi ctac miền Trung, thứ 2 mới về nên không tham gia được trân bóng tới.
@09:19
Mình về muộn nên may lắm là được đón Trung thu ở nhà cùng gia đình thôi. Chúc vui vẻ!

Ngôi nhà chung 12A nói...

Bài viết của Giáo sư Hoàng Tụy khá sắc sảo, lời tựa của TTK cũng không kém.
Chủ đề của Kế hơi nhớn, tuy nhiên cũng xin mạo muội góp ý chút xíu:
Không riêng gì lĩnh vực giáo dục mà các lĩnh vực khác cũng còn nhiều bất cập, chỉ có điều lĩnh vực giáo dục, y tế ảnh hưởng đến toàn xã hội vì thế luôn được xã hội quan tâm mổ sẻ.
Giáo sư Hoàng Tụy chỉ ra nguyên nhân của sự sa sút trong ngành giáo dục là sự yếu kém của lãnh đạo của quản lý, điều đó là đúng.Nhưng ai là người lãnh đạo cao nhất khi mà chúng ta đang tồn tại cơ chế quyền lực đan xen (Bộ trưởng, Phó Thủ tưởng phụ trách, Thủ tướng, ngoài ra còn Ban Đảng, Ủy ban chuyên trách Quốc hội cùng tham gia quản lý). Để công tác quản lý có hiệu quả cần đảm bảo “tính chịu trách nhiệm”, “văn hóa từ chức”…Sẽ là không thể khi mà chúng ta chưa tách bạch trong thẩm quyền quản lý… điều đó ảnh hưởng đến thực hiện quyền, cơ chế giám sát, trách nhiệm cá nhân…
Vì thế cũng đừng trách ông Bộ trưởng khi lĩnh vực ông quản lý còn nhiều bất cập, bởi vì ông có đủ lý do để giải trình.
Nói tóm lại nguyên nhân của mọi nguyên nhân là thiết chế vận hành quyền lực. Mà xét cho cùng thì quyền lực thuộc về nhân dân(trong đó có tôi, Kế, và các bạn), chúng ta trao quyền quản lý , chúng ta giám sát, kiểm tra…Và nếu có bất cập trong một lĩnh vực nào đó, hoặc tất cả cũng là …do chúng ta. Vì vậy cũng đừng than phiền,mà chúng ta hãy coi những bất cập như là sự tất yếu trong quá trình phát triển.
Kế hãy vui Trung thu cùng “chị Hằng nga” và ra tiếp tác phẩm “Dại khờ nhân 3” để anh em chúng mình cùng thưởng thức.
LQS.

Phong Châu nói...

Thầy nói đúng (một phần, thế mới là thầy!).

Rộng ra thì cả xã hội nó vậy, nhìn đâu cũng thấy tiêu cực, bất cập.

Trước mỗi sự việc như vậy thường có 3 cách phản ứng:

1. Nói ra vì chịu không nổi.

2. Im lặng vì biết chẳng giải quyết được gì. Nói lắm mỏi mồm rồi.

3. Chuyển hóa nỗi khó chịu đó bằng nhiều niềm vui nho nhỏ khác.

VD: Chiều đi câu cá với Sơn, cuối tuần ra sân đá bóng với Hiền cho nó nhẹ người, tối về làm mấy vần thơ như Phượng để nuôi mình tính 'dại khờ'. Còn nhiều thời gian thì về quê vãn cảnh, làm đĩa lòng bát tiết với mấy ngụm quốc lủi để thấy đời vẫn đầy sự... bất công

Ngôi nhà chung 12A nói...

Cảm ơn các bạn đã quan tâm tới chúng tôi . Là những người có một phần trách nhiệm trong nền giáo dục thực lòng khi đọc xong bài viết của các bạn tôi cũng chẳng biết nói gì một cảm giác man mác buồn .
Hôm qua tôi có xem chương trình "Đối thoại chính sách" trên VTV3 xem xong tôi có cảm giác mình vừa lạc vào một khu rừng rậm mà không biết lối ra.
Nguyễn Hồng

Ngôi nhà chung 12A nói...

Đó là bài cách đây 2 năm, năm nay các trường còn đỗ gần trăm phần trăm cơ Kế à.

Ngôi nhà chung 12A nói...

Xin góp ý với Kế một chút hiểu biết và cách nghĩ của mình:
- Thứ nhất: Kế ko phải là một nhà giáo.
- Thứ hai: Kế theo tôi được biết chưa là cán bộ cao cấp hoạt động trong lĩnh vực giáo dục
Đúng như Sinh nói GS Hoàng Tụy có rất nhiều lý do để giải trình về bài viết của mình. Theo tôi Kế có muốn mọi người trong NNC hiểu hơn về bài viết thì hãy nên chỉ ra một đường dẫn để ai muốn xem thì vào đẻ xem thôi chứ đăng đàn thế này bản thân tôi cũng thấy " buồn ", mà Ông có biết lớp mình bao nhiêu Bạn là giáo viên ko nhỉ?.
Thế nên khi thấy Ông quá bức xúc về nền giáo dục Nước nhà như vậy xin đưa ra một vài ý kiến( Mặc dù rất "nông dân" thôi ) để Ô nhẹ bớt đi những cái canh cánh trong lòng nhé:
- Ông Kế đi công tác nhiều cho nên hay nhậu với các đối tác nhiều nên bức xúc là đúng, giải quyết vấn đề này Ô nên tích cực nhậu với bạn bè đi.
- Cuối tuần này có rất nhiều trận siêu kinh điển mà Ô ko có mặt trong cương vị cầu thủ kiêm HLV đội bóng thì bức xúc cũng là đúng vì thế Ô nên phải ra sân.
- Ô không đi câu cá bao giờ thì hôm nào AE tôi mời Ô đi câu xong rồi nhậu thì mọi buồn phiền tan biến mất tiêu thôi.
Đôi lời nói cùng kế.
Mạnh Toàn

Phong Châu nói...

Mạnh Toàn nhòm vấn đề và khuyên bạn bè theo đúng góc độ của một doanh nhân (chưa già), chẳng nông dân tí lào. Rất thiết thực!

Còn Kế thì nhìn ở góc độ của một "thi nhân" (chứ không phải Dạ Hương - đêm đêm ngửi mùi hương...). Có thể sau đó sẽ có :dại khờ nhân lòng lợn

Thế giới quả là rất nhỏ bé và còn rất nhiều việc phải làm.

t.thienke nói...

Cảm ơn mọi người đã bỏ thì giờ để đọc bài viết trên. Cảm ơn vì những lời khuyên và ý kiến của các bạn nữa.
Đã đến lúc chúng ta nên nhìn thẳng vào sự thật.Bài viết trên như là một tiếng chuông cảnh tỉnh cho đất nước ta, dân tộc ta chứ không riêng gì ngành giáo dục.
Mình sẽ lấy làm tiếc nếu như có bạn nào buồn lòng khi đọc bài này, nhưng mình sẽ cảm thấy xót xa khi không có ai buồn lòng.
@Sinh: Quyền lực phải thuộc về nhân dân,(Quá đúng!)
@Phong & Toàn: Hôm nào thử đi câu cái xem. Các ông dạy tôi nhé!

Đăng nhận xét

lop12ahaihauk30.blogspot.com