Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

NHẮN EM

NHẮN EM

Hỡi em gái nhỏ xinh xinh
Cho anh ngắm trộm một mình được không?
Bởi anh chỉ dám ngắm thôi
Nên đành ôm mối tơ sầu không em

Hỡi em gái nhỏ xinh xinh
Anh sẽ hôn gió khi ngồi gần em
Bởi xưa anh đã thầm ghen
Khi môi xinh khẽ hôn lên nụ hồng

Hỡi em gái nhỏ xinh xinh
Đừng ra ngoài đứng nhìn lên bầu trời
Bởi ngàn sao sáng khắp nơi
Làm em loá mắt khi rời khỏi anh

Hỡi em gái nhỏ xinh xinh
Đừng nghe gió khóc trong đêm một mình
Bởi em sẽ đánh mất mình
Khi cơn lốc xoáy dứt tình ra đi

Hỡi em gái nhỏ xinh xinh
Đừng nghe tiếng lá non xanh gọi mời
Bởi ngày mai thức tỉnh rồi
Lá vàng rụng xuống về nơi bắt đầu

Nếu còn vương vấn tơ tình
Đừng nên vội trải lòng mình nghe em!

(Tặng các bạn vài dòng viết vội khi cảm xúc chợt đến,
các bạn bình...loạn cho rôm rả
và hy vọng góp một chút văn nghệ cho cuộc sống bớt căng thẳng!)


TG.LTMP

3 nhận xét:

Ngôi nhà màu xanh nói...

Bài thơ đầy cảm xúc, P làm bài thơ này như muốn nói hộ dùm ai mà người đó không dám nói ra.Nhưng Người con gái trong thơ đã cảm nhận được và P chia sẻ giúp họ. Nhưng thiết nghĩ trong tình cảm thực, đôi lúc người đàn ông lại rút rè không dám thổ lộ tình cảm của mình. Để cuối cùng họ phải ôm chọn mối tình đó đến muôn thuở mà không bộc lộ được.
Sonptc1

t.thienke nói...

Mình đếm sơ sơ thì bạn P dễ có đến dăm chục bài thơ rồi ấy nhỉ.Thật đáng nể bút lực của nàng Thơ. Đấy là chưa kể những bài mà bạn í chưa post lên, hoăc đăng tải trên các trang mạng khác, hihi.
Nhưng đây có lẽ là bài đầu tiên được làm theo thể lục bát.Vốn dĩ lục bát là hay mang âm hưởng, chất dân gian. Hai câu này còn hay hơn cả ca dao:
Bởi xưa anh đã thầm ghen
Khi môi xinh khẽ hôn lên nụ hồng
Thôi, nhường lời bình cho LQS vì thầy vốn coi lục bát là sở trường của thầy.Thầy S nhé!

Ngôi nhà chung 12A nói...

Đã từ lâu mình có thói quen là những ngày nghỉ ngồi hàng giờ để đọc Blog và trao đổi cùng các bạn. Mình vui vì điều đó, nhất là khi mở blog ra thấy những bài viết mới.
Bài thơ của P không hẳn chỉ "góp vui văn nghệ" mà thực sự đã đem đến "sức sống" cho cái tuổi tưởng như đã gần khô héo của chúng mình.
Không dám bình luận nhiều vì có 2 anh bình luận rồi, chỉ tham gia ý kiến cho vui thôi:
-Tên bài thơ nên đặt là "Nhắn ai" tựa như câu hát: Nhắn ai đi về rừng đất phương Nam, trời xanh mây trắng soi dòng...(ai, có thể là cháu, em hay là bạn đều được)
-Câu cuối cùng nên dùng dấu phẩy: Đừng nên vội, trải lòng mình nghe em. Như vậy sẽ đắt hơn và có lẽ cũng nhắn nhủ được một số anh...
Bài thơ có những câu rất hay, ví như "ngắm trộm", vẫn còn nguyên giá trị cho cái tuổi "lưng chừng". Tất nhiên là bây giờ các anh "liếc" thôi (thường trong bàn nhậu, vì thế có câu: Ngồi gần không bằng ngồi xa. Liếc qua liếc lại bằng 3 ngồi gần.) Hay như câu: Bởi xưa anh đã...nụ hồng,diễn tả cái "ghen" không kém bài thơ "Ghen" của Nguyễn Bính.
Thực sự không biết tác giả muốn gửi gắm điều gì qua bài thơ nhưng rõ ràng đọc bài thơ này cũng đã "giảm bớt căng thẳng cuộc sống"
LQS.

Đăng nhận xét

lop12ahaihauk30.blogspot.com